BẠN CÓ NGHĨ MÌNH ĐANG BỊ KẸT TRONG CHÍNH CÔNG VIỆC CỦA MÌNH?

Mình thì đã mất một thời gian cảm giác bị kẹt lại giữa những ngày tháng đều đều của công việc. Cuối cùng mình chọn thoát khỏi cảm giác đó bằng cách dừng lại một công việc đã gắn bó hơn 1 thập kỉ.

Chào bạn, mình hi vọng bạn đã có một tuần vui vẻ và chủ động.

Bạn, đã bao giờ tự đặt câu hỏi cho mình như trên chưa?

Mình thì đã mất một thời gian cảm giác bị kẹt lại giữa những ngày tháng đều đều của công việc. Cuối cùng mình chọn thoát khỏi cảm giác đó bằng cách dừng lại một công việc mà khi mình thông báo cho bố mẹ, ông bà tặc lưỡi, lắc đầu, đang tốt thế sao lại bỏ.

Vậy.

Mắc kẹt là gì?

Với mình, đó là một quãng thời gian gian dài mình thấy mình quẩn quanh với một suy nghĩ nào đó mà không tự giải quyết hay nói cách khác, là dậm chân tại chỗ.

Mình là người thích di chuyển, ngồi yên là một cái gì đó thật là cực nhọc. Ví dụ như ở nơi làm mới có xe buýt đưa đón nhân viên đến văn phòng. Điểm xe buýt cách nhà mình khoảng 3km và thời gian đi mất khoảng 1h.

Sau vài lần tắc đường, mình quyết định tự đi xe máy 25km để không phải đối mặt với cảm giác ngồi trong cái khối hộp chậm chạp nhích từng cm. Và để có mặt ở nhà với bọn nhỏ trước 30 phút.

Mình biết mình mắc kẹt vì mình biết mình cần gì ở công việc.

Việc biết mình cần gì ở công việc không có ngay từ những ngày đầu. Mình nhớ, thời gian mình mới vào nơi làm cũ, có chị ở đó hỏi, em định hướng gì? Mình đã trả lời, em không có định hướng gì. Chị đã không tin, nhưng thời điểm đó điều đó là sự thật.

Trong khoảng 4 năm đầu, mình gần như cuốn theo công việc như một con thiêu thân, trong đầu lúc đó vẫn chưa có định hướng gì, chỉ là làm tốt nhất những gì có thể và thấy có ích. Thời điểm đó, công việc cũng có nhiều thứ rất mới và đòi hỏi cần tập trung nên ngày cũng trôi qua thật nhanh.

Thời điểm đó, mỗi năm mình đều ngồi nhìn lại kết quả công việc của mình bằng những bài blog trên facebook. Tổng kết những quãng đường đã đi qua, những công việc đã hoàn thành và những kỹ năng đã được bồi đắp. Nhưng không có một sự so sánh nào với kế hoạch đã đặt ra, vì thực lòng, hồi đó chỉ viết các mong muốn trong phần note trong điện thoại rồi để đó.

Năm 2017, mình có mua một khóa học về quản lý thời gian, từ đó việc lên kế hoạch cho các kỹ năng cần hoàn thiện cũng rõ ràng và theo dõi hệ thống hơn. Cũng có một chút áy náy vì các kế hoạch thường ít chạy theo tiến độ, nhưng có những kỹ năng mình tự học lại cứ dần dà dày lên.

Từ những bảng này, mình có một cái nhìn tổng quát hơn, xa hơn về những vị trí, kỹ năng mà mình cần có, cũng như các chứng chỉ cần hoàn thiện.

Ví dụ, năm 2018, mình thấy những kiến thức của cá nhân không đủ để mình có thể nhận định được sự phù hợp của các công việc mà mình đang triển khai. Mình tìm hiểu và đăng ký các hội thảo về phát triển chương trình đào tạo.

Những kiến thức từ các hội thảo đó đã gợi ý cho mình rất nhiều hướng đào sâu hơn, những hình mẫu mình có thể hướng tới, những nhà chuyên môn của lĩnh vực mình quan tâm để theo dõi, câp nhật thông tin.

Năm 2019, mình cũng học khóa học về kiểm định hướng với mục tiêu trở thành kiểm định viên giáo dục.

Vậy là sau khoảng 10 năm, mình mới thực sự nhìn ra hướng đi, điều mình cần ở công việc.

Mình biết mình mắc kẹt vì thấy mình dừng lại quá lâu.

Năm 2020, mình có áp dụng những gì mình học để tổng hợp lại lộ trình phát triển năng lực của các bạn sinh viên khi tham gia một chương trình đào tạo, nói nôm na là để biết các bạn học được bao nhiêu phần trăm kiến thức của khóa học. Sản phẩm đầu ra không làm mình thỏa mãn, có lẽ mình cần tìm ở đâu đó sâu hơn nữa.

Sau đó, mình cũng tham gia một vài hoạt động kiểm định khác trong công việc, những thực tế khiến mình khựng lại. Những tranh luận không có hồi kết. Mình lại chẳng thể đưa ra được một mô hình với nguồn tham khảo đủ uy tín. Mình dừng lại, quay vòng.

Luẩn quẩn, dậm chân tại chỗ, không gì hơn trong vòng 2 năm tiếp theo. Mình mơ hồ nhận ra sẽ khó có thể đi tới tận cùng những gì mình muốn làm. Mình sẽ tiếp tục đứng tại chỗ, nếu không có một thay đổi gì đó.

Cái gì đó, trong tâm trí mình là các hệ thống kiểm định quốc tế. Nhưng thực lòng, khi chọn nghỉ việc, mình dường như đã không tìm được một tổ chức kiểm định quốc tế nào phù hợp để có thể ứng tuyển.

Nói cách khác, mình chưa từng nghĩ đến, dù một chút, cơ hội việc làm như hiện tại (triển khai kiểm định quốc tế cho một chương trình đào tạo tại Việt Nam).

Mình biết mình mắc kẹt vì mình thấy vòng tròn của mình toàn là công việc

Mình, thú thực, là một kẻ lười mở rộng mối quan hệ. Lúc nào cũng chỉ quanh quẩn với những mối quan tâm ở thực tại. Có hơn, cũng là những mối quan hệ cũ.

Và cũng vì nó, mọi niềm vui, nỗi buồn cũng chủ yếu đến từ những giao tiếp thường nhật. Vì vậy, sẽ khó hơn một chút để cân bằng.

Còn bạn, nếu có đang bị tắc, thì hãy vui vì chắc rằng, bạn biết bạn cần đi đến đâu. Nhỉ?